Người đàn ông kia thở dài một tiếng nói: "Phần lớn nhân viên của thị trấn Cổ Tích và một phần cư dân trấn đều là quái vật sắm vai, đám quái vật này đã sống ở nơi này ba năm, lẽ nào như vậy cũng không đủ chứng minh rằng hài hòa cùng chung sống là chuyện có thể thực hiện được à?"

Tiêu Tân Lôi vẫn không tin như cũ: "Có thể nhẫn nại suốt ba năm chỉ vì âm mưu lớn hơn mà thôi!"

"Tôi khuyên ông nên sớm từ bỏ đi, đám thợ săn bình thường như chúng tôi bọn ông mới có thể đối phó, nhưng bây giờ siêu thợ săn đang trên đường chạy tới, ông không phải đối thủ của bọn họ."

Tiêu Tân Lôi muốn thuyết phục người này, nếu người đàn ông này chịu thu tay lại thì có lẽ nhóm khách du lịch ở nơi này sẽ không chết.

Người đàn ông lắc đầu, âm thanh có chút mỉa mai: "Siêu thợ săn... ha ha, tổng cộng tới hai người, một người biệt hiệu Biến Thái, người kia là Đại Thám Tử, hiện giờ đang thử lẻn vào nơi này nhưng vô dụng thôi."

"'Đại Thám Tử' đang trong sự giám sát của bọn tôi, Biến Thái tuy vẫn chưa lộ mặt, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện trong trấn thì bọn tôi sẽ biết ngay lập tức, thị trấn Cổ Tích quá ôn hòa làm các người đã đánh giá thấp thực lực ở nơi này, hai siêu thợ săn kia chỉ có thể chịu chết mà thôi."

"Đã không cần phải kéo dài nữa, hiện giờ kế hoạch của tôi đã có thể thành công bất cứ lúc nào, muộn nhất chính là hai ngày nữa, nhanh nhất thì chính là hiện tại, thay đổi có lẽ đã sinh ra."

Nói xong, người đàn ông này xoay người rời đi, Tiêu Tân Lôi bị nữ giúp việc không có mặt kia kéo ra khỏi bàn ăn, tiếp tục khóa lại.

Nhìn bóng lưng người đàn ông, Tiêu Tân Lôi có chút ớn lạnh, người này sao lại rành về đường đi nước bước của Hiệp Hội Thợ Săn đến vậy?

Ngay cả có mấy người tới hỗ trợ cũng rõ như lòng bàn tay, hơn nữa năm ngày này, Hiệp Hội Thợ Săn địa phương gần như không hề có xíu ảnh hưởng nào đối với nơi này.

Tất cả tựa hồ đều hướng về một khả năng, nhưng Tiêu Tân Lôi lại cảm thấy khả năng này quá kỳ lạ.

...

Bạch Tiểu Mật tiến vào trong trấn, đáp xuống mặt đất, đôi mắt đỏ au nhìn một vòng xung quanh, không phát hiện xung quanh có người.

Vì thế cô đưa tay vào cái quần màu trắng của mình, lôi ra vài con chuột đầy sức sống và một con bọ cánh cứng thật lớn.

Ném mớ đồ có thể làm những cô gái bình thường sợ tới hét chói tai xuống đất, nhìn chúng nó phân tán ra nhiều phương hướng, Bạch Tiểu Mật cũng tự mình bắt đầu thăm dò.

Nhiệm vụ mà Ôn Văn giao cho cô chính là xác minh tình huống ở nơi này, cũng không cho cô mục tiêu rõ ràng, vì thế hành trình thăm dò này cứ dựa theo tâm tình của cô.

Trên đường Bạch Tiểu Mật đụng vài người lính bài tây, nhưng bọn họ nhìn tai và đuôi của cô xong thì không hỏi gì nhiều.

Ở trong trấn này, quái vật chính là người thượng đẳng, lính bài tây chỉ là công cụ của nhóm quái vật bọn chúng, người bình thường tuy cầu gì được nấy nhưng bọn họ càng giống như là thú cưng của đám quái vật.

Bạch Tiểu Mật chạy tới trước cửa một căn nhà, tiến tới trước cửa sổ nhìn vào bên trong, ở bên trong là một nhà ba người bình thường, bọn họ đang ăn sáng, trên bàn cơm đều là những món ăn đắt tiền.

Trên người người mẹ đeo vàng đeo bạc, sau lưng người cha là một nữ hầu xinh đẹp, trong phòng đứa con trai có món đồ chơi nhiều tới chơi không xong.

Tất cả yêu cầu của một nhà ba người bọn họ đều được thỏa mãn, bọn họ chưa từng muốn rời khỏi nơi này, thậm chí bọn họ còn không cho rằng mình bị giam cầm ở nơi này.

Ôn Văn cũng nhìn thấy một mày này, nhíu mày.

"Nếu những người bình thường này thê thảm đến cỡ nào thì mình cũng hiểu được, nhưng đãi ngộ lại tốt hơn bên ngoài rất nhiều, đám quái vật này rốt cuộc có mục đích gì."

Tiếp đó, Ôn Văn hối thúc Bạch Tiểu Mật tới xem một vài nhà khác, phát hiện đãi ngộ của tất cả bọn họ cơ bản đều giống như nhau, không ai nghĩ rằng ở nơi này là chịu khổ.

Trong nhà mỗi người đều có ít nhất là một quái vật.

Tuy nó khẳng định là đang giám sát nhưng ít nhất thì đám quái vật này cũng đang phục vụ cho cư dân ở đây, Ôn Văn có nằm mơ cũng không ngờ tới, ở bên trong thị trấn Cổ Tích lại là dáng vẻ như vậy.

Nó so với thây chất khắp nơi, máu chảy lênh láng lại càng làm Ôn Văn khiếp sợ hơn.

Tình huống bên chỗ đám chuột và con bọ cánh cứ cũng tương tự, nếu như ở nơi này không có nhiều quái vật đến mức làm người ta tê dại da đầu thì mức độ hạnh phúc của người dân nơi này thậm chí còn cao hơn nhiều so với các thị trấn kiểu mẫu.

Nơi này không giống với trấn Quang Phổ, người dân ở trấn Quang Phổ bị mê muội tới chết lặng, mà người dân nơi này... bọn họ thật sự bởi vì hưởng thụ cực hạn mà không muốn rời khỏi nơi này.

"Rốt cuộc là vì sao, mục đích của chúng là cái gì... nếu tên khốn khiếp Shermore kia có ở đây thì tốt rồi, chết tiệt, quên hỏi số điện thoại của hắn mất rồi."

Lúc Ôn Văn hối thúc Bạch Tiểu Mật quan sát xung quanh, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đứng trên một nóc nhà, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Mật.

Bóng dáng cao lớn là một người sói cường tráng, trên đầu quấn một cái khăn trùm đầu hoa hòe hoa hẹ lòe loẹt, thoạt nhìn thậm chí còn có một chút hiền lành, nhưng không nên bị dáng vẻ bên ngoài của nó lừa, nhìn dáng vẻ hắn nhìn Bạch Tiểu Mật mà chảy nước miếng có thể thấy được, người này không phải người hiền lành gì cả.

Người còn lại là một cô bé mặc áo khoác dài màu đỏ, đội mũ trùm, tuổi thì xấp xỉ với Bạch Tiểu Mật, nhưng biểu cảm trên mặt lại rất lạnh lùng.

"Cô... cô bé quàng khăn đỏ, con thỏ này không phải người tron trấn, tao có thể ăn nó không?" Người sói hèn mọn nói.

"Không phải người trong trấn thì chính là gián điệp, mày cứ tùy ý... có điều, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, quốc vương bệ hạ không thích làm thị trấn hỗn loạn." Cô bé quàng khăn đỏ lạnh giọng nói.

"Bà ngoại nhất định sẽ chú ý, cô bé quàng khăn đỏ cứ yên tâm."

"Chỉ là một thứ linh tinh cấp Tai Họa mà thôi, nếu như mày không làm được thì tao sẽ lột da mày, để đứa khác làm bà ngoại của tao."

Cô bé quàng khăn đỏ để lại một lời hung ác, sau đó từ trên lầu nhảy xuống, mà bà ngoại sói thì hướng về phía mặt trăng tròn vành vạnh cất lên một tiếng sói tru thật nhỏ, giống với tiếng kêu của Husky.

Trong ba năm ở bên ngoài cùng cô bé quàng khăn đỏ, nó khôn g dám cất tiếng gào to nữa.

Nó chỉ là một người sói, không phải bà ngoại gì cả, bắt con mồi là thiên tính của nó, nhưng thiên tính này đã bị cô bé quàng khăn đỏ đáng sợ đè ép suốt ba năm qua, cũng nên phóng thích một chút rồi.

Mà lúc này, Bạch Tiểu Mật vẫn chưa biết mình bị một người sói theo dõi, Ôn Văn cũng nhìn bằng thị giác của Bạch Tiểu Mật, lại càng không biết Bạch Tiểu Mật gặp phải chuyện gì.

Đi tới đi tới một hồi, Bạch Tiểu Mật phát hiện một căn phòng trống, cô muốn vào đó xem thử nhưng bị Ôn Văn cản lại.

Ở trong hoàn cảnh này, phòng trống so với phòng có người ở còn nguy hiểm hơn nhiều, nơi này có giá trị thăm dò, nhưng cần phải thật cảnh giác.

Bạch Tiểu Mật đang chuẩn bị dựa theo trình tự Ôn Văn cung cấp tiến hành thăm dò căn nhà kia thì lông trên người chợt dựng đứng.

Là một quái vật lớn lên trên dãy núi Tề Linh, Bạch Tiểu Mật biết cảm giác này có ý nghĩa là gì, cô bị thiên địch theo sõi!

Vì thế hai chân Bạch Tiểu Mật cố sức đạp một phát, nhảy ra khỏi vị trí đó.

Mà ngay khoảnh khắc đó, một con sói từ trên nóc nhà nhảy xuống chụp vị trí Bạch Tiểu Mật đứng khi nãy sụp xuống thành một cái hố to, nó dữ tợn nhìn cô, chảy ra nước bọt tanh hôi.

Mà hai chân Bạch Tiểu Mật có chút run run.

Sói chính là thiên địch của thỏ, ngay cả người sói cùng cấp cô cũng không thể đối phó nổi, mà người sói này lại có thực lực cấp Tai Hại!

0.11500 sec| 2439.188 kb